Tôi và chồng có thời gian yêu nhau 8 năm trước khi cưới. Chúng tôi đều là người tỉnh lẻ lên thủ đô học đại học rồi ở lại sinh sống, làm việc. Yêu nhau từ những năm tháng sinh viên trong sáng ngây thơ, trải qua quãng thời gian chật vật mấy năm đầu ổn định công việc, cuối cùng hai đứa cũng được về chung một nhà.
Cuộc sống của chúng tôi tuy chưa dư dả nhưng có thể gọi là ổn định. Tuy nhiên tôi rất tự hào về tình cảm vợ chồng gắn bó keo sơn. 8 năm yêu nhau, chúng tôi chưa bao giờ lạc lòng, luôn nắm chặt tay nhau cùng nhìn về một hướng.
Một năm đầu hôn nhân, chúng tôi vẫn ríu rít như đôi chim bồ câu, ai nhìn cũng ngưỡng m.ộ. Ngày đi làm, tối về lại dành thời gian rảnh rỗi bên nhau. Cuộc sống êm đềm mà hạnh phúc, tôi thỏa mãn chẳng mong muốn gì hơn. Tôi cũng thầm cảm ơn cuộc đời đã cho mình một người chồng tuyệt vời như anh.
Nhưng rồi cuối cùng có một chuyện đã làm đảo lộn tất cả. Sau một năm kết hôn, dù không thực hiện biện pháp kế hoạch gì nhưng tôi vẫn chưa mang ᴛʜᴀɪ. Bố mẹ đôi bên sốt ruột giục các con đi khám. Để rồi tôi bần thần đau đớn nhận kết quả bản thân bị vô sɪɴʜ. Còn chồng tôi sức khỏe bình thường.
Hai năm sau đó, vợ chồng tôi hết lòng chạy chữa. Hễ nghe ở đâu có thuốc hay là lại lao đến, bất kể xa xôi hay tốn kém tiền bạc thế nào. Đông Tây y đều sử dụng, chẳng còn nơi nào trên đất nước này mà tôi chưa đặt chân đến. Nhưng kết quả vẫn chỉ có một, đó là tôi vẫn chưa thể mang ᴛʜᴀɪ. May mắn là tôi vẫn có chồng ở bên cạnh động viên và bố mẹ thương yêu an ủi.
Thời gian gần đây chồng tôi bỗng vắng nhà thường xuyên. Anh đi sớm về muộn lại hay phải đi công tác. Tôi hỏi han thì anh bảo chạy chữa tìm con tốn kém quá. Nếu không cố gắng làm việc thì lấy đâu ra tiền chi trả. Giọng nói của chồng có phần bực dọc khó chịu khiến tôi tủi thân vô cùng. Tất cả cũng do tôi mà ra!
Nhưng đêm đó nghe được cuộc điện thoại dịu dàng và ngọt ngào của chồng với người phụ nữ khác, tôi mới biết dạo gần đây anh bận rộn vì đã có mối quan tâm khác. Đau đớn ᴄʜếᴛ lặng, không còn từ gì có thể diễn tả được cảm xúc của tôi lúc đó.
Hơn 10 năm bên nhau, chúng tôi đủ hiểu nhau và thừa sự thẳng thắn khi cư xử. Tôi không giấu giếm mà hỏi thẳng anh định thế nào. Anh sẽ bỏ tôi hay sao? Anh cũng thành thật bảo rằng không biết phải làm sao. Anh vẫn yêu và thương tôi nhưng có mối ǫᴜᴀɴ ʜệ với người phụ nữ thì là sự thật.
Cả tuần trời tôi không ăn không ngủ được, người gầy rộc đi. Tôi liên miên tưởng tượng đến hình dáng người phụ nữ đó. Cô ta xinh đẹp, thông minh ra sao, có những ưu điểm gì mà khiến anh mê đắm. Tôi tự nhấn chìm bản thân trong những tưởng tượng, ɢʜᴇɴ tuông, đố kỵ, đau khổ và hận thù.
Cuối cùng tôi bảo anh dẫn tôi đến gặp người phụ nữ đó. Tôi chỉ muốn gặp mặt cô ta mà thôi vì tôi thừa hiểu rằng chuyện đến nước này là do anh là chủ yếu, chứ không phải do cô ta. Tôi chỉ muốn biết người đã ᴄướᴘ mất chồng tôi là ai!
Để rồi đến khi nhìn thấy chiếc bụng đã nhô cao lên của người phụ nữ đó thì tôi bần thần như mất hồn. Vậy ra cô ta đã mang ᴛʜᴀɪ rồi, trước đó anh chưa hề nói cho tôi biết. Đó là lý do mà anh không thể bỏ cô ta đúng không?
Chiếc bụng bầu đó là mơ ước và khát vọng của tôi bao đêm qua. Nếu như tôi cũng có thể mang ᴛʜᴀɪ thì tốt rồi, anh sẽ không đời nào làm chuyện có lỗi với vợ. Chúng tôi sẽ là một gia đình hạnh phúc. À đúng rồi, đâu cần thiết tôi phải mang ᴛʜᴀɪ , chỉ cần anh có con là được mà!
Nghĩ như vậy, tôi lập tức quỳ sụp xuống chân người phụ nữ đó cầu xin cô ta hãy sinh đứa bé ra rồi để cho vợ chồng tôi nuôi. Lời nói của tôi tha thiết tự đáy lòng, tôi chắc chắn sẽ đối xử với đứa bé thật tốt, còn hơn cả con ruột của mình. Vì nó là giọt ᴍáᴜ của anh người đàn ông tôi yêu say đắm. Vì nếu có đứa bé đó thì chúng tôi sẽ không phải ly ʜôɴ.
– Chắc hẳn em đã biết về mối tình của anh chị. Chị tự tin rằng trên đời này người phụ nữ mà anh ấy yêu nhất là chị. Chính chị đã chiếm mất hơn 10 năm thanh xuân của anh ấy, dù có chia tay thì cũng trở thành nỗi nhớ không bao giờ phai nhạt được. Em có muốn lấy một người chồng như thế hay không? Em còn trẻ mà…
Tôi gục xuống ᴋʜóᴄ cạn nước mắt. Chồng im lặng trước những lời cầu xin của vợ với người ᴛìɴʜ. Song sự im lặng của anh lại khiến tôi vui mừng, nghĩa là anh cũng chỉ cần con thôi chứ không cần người phụ nữ kia.
Hôm đó tôi bị cô ta tát cho hai cái đuổi về, anh cũng bị mắng mỏ vì đã hứa cưới cô ta nhưng bây giờ lại dẫn vợ tới. Cô ta phách lối vì đang mang ᴛʜᴀɪ mà thôi. Tôi gục vào vai chồng xin anh đừng bỏ rơi mình. Anh ôm tôi rồi bảo anh rất khó xử, cô ta là mẹ ruột của đứa bé, anh không thể cướp được con.
Tôi phải làm gì đây để giữ được anh? Có cách nào để người phụ nữ đó giao con cho vợ chồng tôi?
Tôi muốn ngủ nữa nhưng 9h sáng cô người tình đã nhì nhèo đòi dậy đi ăn sáng. Lúc hai đứa sóng vai nhau bước ra khỏi khách sạn, nhìn sang bên kia đường tôi thấy có đám đông đang xúm lại ồn ào gì đó.
Vợ tôi sinh liền hai đứa con, lại không có ý thức chăm sóc, trau chuốt cho bản thân nên nhìn già chát, lôi thôi, xuề xòa và hôi hám như bà thím. Đàn ông yêu bằng mắt, phụ nữ như vậy không giữ được chồng thì đừng có trách.
Rồi tôi có người tình là cô đồng nghiệp làm việc ở công ty đối tác. Dù công việc bận rộn đấy nhưng lúc nào cô ấy cũng chỉn chu, quyến rũ và thơm ngát. Ngày gặp bạn gái xinh tươi, tối về nhìn vợ mà phát ngán. Nhưng hai đứa con còn nhỏ nên tôi chưa nghĩ tới chuyện ly hôn. Hơn nữa ngoài vấn đề ngoại hình thì cô ấy vẫn là một người vợ, người mẹ, người con dâu không đến nỗi nào.
Từ khi có người tình, tôi lấy cớ ᴅịᴄʜ ʙệɴʜ bị công ty nợ lương, hàng tháng không đưa tiền về cho vợ nữa. Tôi còn phải chịu trách nhiệm đưa người tình đi ăn, đi chơi và mua quà tặng cô ấy nữa chứ, cũng tốn kém ra trò. Song cô ấy xinh đẹp như vậy thì cũng là điều bình thường, phụ nữ đẹp thì xứng đáng được nhận quà mà.
Tôi với người tình ngày càng thắm thiết nhưng vợ không phát hiện ra. Ngày đi làm, tối về trông con, cô ấy chẳng còn thời gian để ý đến chồng. Tối đi ngủ, tôi đều giả vờ mệt quay lưng ngủ sớm. Cô ấy cũng chẳng đòi hỏi, thành ra mấy tháng nay vợ chồng không ǫᴜᴀɴ ʜệ.
Cuối tuần vừa rồi tôi và người tình đi hẹn hò rồi qua đêm trong một khách sạn. Tôi nói dối vợ là mấy anh em nhậu ở nhà một cậu bạn, còn bảo nó gọi điện cho vợ tôi để chứng thực. Vợ tin sái cổ không nghi ngờ gì cả, có bạn thân đúng là tốt thật.
Một đêm đê m.ê với người tình trong khách sạn, quấn quýt bên nhau tới gần sáng thì chúng tôi mới ngủ thiếp đi. Đàn ông cả đời không có người phụ nữ nào khác ngoài vợ thì thật quá thiệt thòi. Khi trước vợ tôi rụt rè nhút nhát nên chuyện giường chiếu cũng không mấy thăng hoa. Sau này lại sinh con liền nhau, thôi càng chẳng muốn nhắc đến. Chỉ có người tình mới cho tôi được những phút giây lên tận mây xanh.
Tôi muốn ngủ nữa nhưng 9h sáng cô người tình đã nhì nhèo đòi dậy đi ăn sáng. Lúc hai đứa sóng vai nhau bước ra khỏi khách sạn, nhìn sang bên kia đường tôi thấy có đám đông đang xúm lại ồn ào gì đó. Nghe qua thì hình như có ai đó bị ɴɢấᴛ xỉu.
Vốn định đi lướt qua nhưng bước chân tôi lập tức khựng lại khi nhìn rõ một người. Người bị ɴɢấᴛ đi, đang được đám đông sơ cứu và gọi cấp cứu, sao lại là mẹ tôi?
Ngồi bên giường ʙệɴʜ của mẹ, lúc đó tôi mới biết mẹ bị sỏi mật mấy năm nay nhưng không chịu đi khám vì tiếc tiền. Hôm nay bà đang đi đường thì đau tới mức ɴɢấᴛ xỉᴜ đi. Cũng do sức khỏe bà bình thường vốn không tốt mới nghiêm trọng đến mức ấy.
Tại sao mẹ tôi lại đi bộ ngoài phố buổi sáng ư? Đêm qua, con trai út của tôi lên cơn sốt cao, vợ đã đưa con nhập viện và ở đó đến sáng chưa về. Sáng ra, mẹ tôi cho cháu lớn ăn sáng rồi gửi người hàng xóm, sau đó bà đi bộ vào ʙệɴʜ viện thăm cháu nhỏ cùng con dâu. Bà tiếc tiền hay nói đúng hơn là không có tiền nên đành cuốc bộ mấy cây số mà không dám gọi xe taxi hay xe ôm, trùng hợp lại đi qua khách sạn nơi tôi và người tình qua đêm.
Sau khi mẹ tôi tỉnh lại, bác sĩ khuyên nên chuẩn bị cho bà ᴘʜẫᴜ ᴛʜᴜậᴛ gấp. Nhìn trong tài khoản chẳng còn xu nào vì tháng nào là tiêu hết sạch tiền lương tháng ấy, tôi ê chề hổ thẹn tột cùng. Tôi phải đi vay tiền để mẹ tiến hành ᴘʜẫᴜ ᴛʜᴜậᴛ, hỏi mượn người tình nhưng cô ta lắc đầu nguây nguẩy bảo không có.
Thời gian mẹ tôi ᴘʜẫᴜ ᴛʜᴜậᴛ nằm viện, chủ yếu do tôi chăm sóc vì vợ bận lo cho hai con nhỏ. Ngày đi làm, tối vào viện với mẹ, tôi mới thấm thía được sự cực nhọc vất vả, rồi biết những năm qua vợ phải ʜʏ sɪɴʜ chịu đựng thế nào.
Khi mẹ an ổn xuất viện về nhà, mở cửa vào chẳng thấy vợ con đâu, tôi bàng hoàng thấy đồ đạc của ba mẹ con cô ấy cũng biến mất. Gọi cho vợ, cô ấy bảo muốn ly hôn, đơn ly hôn đã đặt sẵn trong phòng ngủ. Thì ra vợ biết hết chuyện tôi có người khác bên ngoài nhưng cô ấy không làm ầm ĩ vì đã tuyệt vọng, trong lòng xác định chia tay rồi. Tôi hối hận lắm rồi, phải làm thế nào để vợ tha thứ cho mình?